Windmills

July 1st, 2006 § 0

Đọc lại hoàn tất Đôn Kihôtê, hồi xưa hay gọi là Đông Kisốt. Cứ tưởng sau 10 năm, đầu óc mở mang hơn, thấy được những cái hay ho mà hồi xưa không thấy, hóa ra nhầm. Có lẽ trình độ kém. Có thể không hợp. Không biết. Chỉ tóm lại là vẫn thấy “tuyệt tác Tây Ban Nha” cực nhảm. Suốt ngày kể mấy trò tình yêu lâm li bi đát của tụi quý tộc, những nàng kia phu nhân nọ sắc đẹp như mặt trời mặt trăng, răng trắng môi đỏ má hồng, những chàng công tước kia tướng mạo phương phi tiền nhiều của lắm. Giám mã nông dân thuyết giáo hay còn hơn Aristotle với Socrates, mỗi lần cất lời là y như rằng tốn cả năm sáu trang giấy. Nông dân giỏi ví von vượt xa Goethe. Quản gia xuất ngôn toàn ca dao tục ngữ. Rặt trò ba xạo. Đến quyển hai lại có cả mèo khen mèo dài đuôi, đem chính tác giả vào trong tác phẩm (giống như manga Nhật Bản ngày nay), tán tùm lum um sùm. Đã thế lại còn gặp phải bác dịch giả dở hơi, chắc là đinh ninh mọi J trong tiếng Tây Ban Nha đều phải phát âm thành H, còn mọi H đều câm, cho nên liệt ra nào là Hupiter, Huliô Xêda, Huđa, Êrculex, Êchtor với Ômerơ, đồng thời xướng “thành Trôia, khổng lồ Antêô, lực sĩ Arkilêx”, càng đọc càng sùng máu.

Chỉ công nhận đoạn uýnh nhau với cối xay gió là có hồn, xứng đáng đại diện cho cả bộ. Chắc Deep Purple cũng nhờ mỗi khúc này mà chế ra bản Soldier of fortune quá đỉnh. Cứ mỗi lần nghe câu I can hear the sound of a windmill going around, guess I’ll always be a soldier of fortune là lại thấy… tội tội. Mà chẳng biết tội ai. Cervantes? Don Quijote? Richie Blackmore?

…Nothingville?

Maybe.

§ Bàn tán

Đây cái gì

Đang đọc Windmills tại Yahoo! 360 đã ngỏm.

Thêm thắt