Missing

April 10th, 2007 § 0

Anh nhớ em mỗi buổi sớm, khi con gà nhà hàng xóm cất lên tiếng gáy sáng cuối cùng được chừng 4 tiếng đồng hồ, mặt giời đã lên cao chừng quá hai ngọn tre vị chi bốn cột trụ điện, và các loại chim vì hót chào ngày mới quá nhiều nên đã hộc hết cả máu mồm máu mũi. Ngoài đầu hẻm, con mụ bán hủ tiếu đã bắt đầu tiếng chửi bới êm tai của một ngày như mọi ngày, và thằng cha nội hàng xóm đã bật karaoke cất lên liên khúc nghèo bất hủ do nữ nghệ sĩ Trường Vũ cùng danh hài Tâm Đoan song ca rất chi ăn ý. Giữa muôn trùng các loại âm thanh trong trẻo như người ta đánh rắm, anh ngồi đó với cây chì đỏ, với cái đầu bù xù, với hai con mắt đầy ghèn và hai hàm răng chưa được vệ sinh, nghe Windmill của Helloween và nhớ em như điên.

Anh nhớ em mỗi buổi trưa, tức là hai tiếng đồng hồ sau mỗi sớm. Buổi trưa Sài Gòn dạo này nắng lắm, đến 400 độ C, tức là hơn Yahoo được 40 độ và làm cho nước sôi gấp 4 lần. Anh nhìn ra ngoài đường, chỉ thấy khói bụi, xe máy, và các loại bò chạy lăng quăng - vì theo sở học nông cạn của anh thì chỉ có bò tót hoặc Trịnh Công Sơn mới ra đường giữa ngọ. Trời nắng quá, làm con người sinh ra lười biếng đã đành, đến cái Mercebest của anh cũng lười không nổ máy, mà thằng cha sửa xe cũng lười không chịu sửa, thành ra anh cũng lười không buồn chửi đ.mẹ mày. Xe cộ như thế không thể nào đi mua cơm Thu Hương tám ngàn một dĩa (shịt này sau Tết tăng giá mà lại cắt khẩu phần free chuối tiêu em ạ), mà em lại bảo còn ăn mì tôm thì đừng vác cái mặt mốc lên gặp em, thế nên anh đành chọn giải pháp rất tối ưu và kinh tế là nhịn đói, uống tạm nước lọc cầm hơi, đợi thằng Lak ruổi con Wave không bể ống bô của nó qua chở đi ăn cháo lòng giò đầu hẻm quán Gốc Cây Xoài.

Anh nhớ em khi nhân tiện nói chuyện về chú Mercebest. Trước Tết anh có chạy lên nhà em chơi hay làm khỉ mốc gì đó quên rồi. Đang vặn ga cho xe bay khí thế như đội TungSheng bay vọt sông Hồng, tự nhiên anh nghe chú Best gào lên rằng “bạch”, sau đó không buồn kêu nữa, cứ thế tắt máy chạy bằng trớn (aka. lực quán tính) rất hồn nhiên ngay đường Hoàng Văn Thụ mé xém gần sân bay. Vốn dĩ rất kinh nghiệm trong chuyện này, anh lập tức nhảy xuống xe nhìn quanh kiếm cục gạch đặng dắt tới. Thằng cha sửa xe nở một nụ cười ra chiều lão luyện, lôi đồ nghề ra mở bugi lấy bàn chải Close-Up trắng bóng chà chà giũa giũa có vẻ thành thạo. Xong hắn mới lắp bugi vào, đạp “Oành” một phát, tóe cả lửa ra như pháo hoa Bính Tuất bắn gần cầu Sông Hàn, làm một thằng nhóc giật mình té chổng gọng giữa ngã tư. Rồi hắn lại rỗi hơn vẽ chân cho rắn, táy máy thò tay vặn ga-ăn-ti xem chừng điêu luyện đến mức khả nghi. Anh móc tiền ra giả rồi nhảy lên xe đi tiếp, thế quái nào chú Best lại không giảm ga được nữa, cứ lồng nặc nô lên như lão già tám mươi lỡ dại nuốt quá liều Viagra, tiếng thì lại kêu thảm thiết hơn thường lệ (sau này anh mới biết là do thằng khốn buồn tay đã đục mất một lỗ ngay đầu ống bô). Anh để xe ở nhà em từ trước Tết đến sau Tết, tới chừng lôi ra đi lại thì phải thay nguyên con bugi. Chiều nay anh gồng cơ Lý Đức, tổng sửa một mẻ, mất ngay hai trăm sáu mươi sáu ngàn Việt Nam Đồng.

Anh nhớ em mỗi buổi tối khi ngồi cà phê nghe nhạc Khánh Ly phản quốc đầu này và Ưng Hoàng Phúc hôi nách đầu kia. Quán bida dạo này làm ăn khấm khá, có hai lão già mới học đòi tập chơi trống bỏi, hôm nào cũng tề tựu cùng nhau quyết tâm noi gương Lí Thế Vinh, rất hoành tráng hơn đời, làm cả đám hậu sinh thập thò rất chi ngưỡng mộ. Một lão mặc quần đùi áo ba lỗ, khi ngắm bi thì nhắm cả hai mắt, đứng như tượng Lê Duẩn 6 tỉ cả mười lăm phút đồng hồ, rồi bặm môi đẩy một phát trật lấc. Lão kia lịch sự hơn, áo sơ mi trắng quần xì rằn ri, ngắm bi rất nhanh và quyết đoán, đến khi thụt thì lại rề rề tệ hơn cả phim quay chậm người ta bắn súng lục, đít lắc lư, cả người đổ ụp xuống bàn bi da. Cứ mỗi khi đánh được một điểm, hai lão lại a lê cụng bia ăn mừng. Tình hình bi da của các lão có lẽ tiến bộ rất là nhanh, vì hôm qua anh ngồi rảnh rỗi cả buổi tối thấy cụng li được đến ba lần, quả là tài năng mấy chục năm vẫn chưa khả lộ.

Anh nhớ em mỗi khuya, khi sếp bắt đầu online và anh set permanently offline với sếp. Dạo này công việc chán phít, càng ngày càng nhàm. Chắc phải kiếm chỗ khác làm. Phải thay đổi thôi.

Nếu không thì nhớ chết mất.

§ Bàn tán

Đây cái gì

Đang đọc Missing tại Yahoo! 360 đã ngỏm.

Thêm thắt