Cu cu trym trym 3

March 29th, 2010 § 1

Em đừng thương anh nữa
Anh đi lủi thủi trên đường
Đánh mất lòng tin
Tìm về bếp lửa
Xem trẻ mục đồng
Múa trong tượng gỗ
Những đôi vợ chồng
Cởi áo cho nhau
(Lưu Quang Vũ)

Dạo gần đây anh không viết nhiều. Anh hay đi lang thang ngoài đường, chụp ảnh và vẽ. Anh đăng hình biếm họa lên The Daily Faces, gửi icon cho Six Revisions, tút lại LinkedIn và post bài trên Thica.net. Cái máu văn chương của anh, cái giấc mơ điên cuồng bất đắc chí của anh – làm một thằng nhà văn nổi tiếng nghiêng ngửa văn đàn Việt Nam và được lên Đại Tự Điển Bách Khoa Toàn Thư Ô Phèn Quy Ky – coi như đã nguội quá nửa. Đôi lúc anh nhìn lại mình ngày xưa mà vừa tự khâm phục vừa tiếc rẻ cho mình – cách đây ba năm, uống vài chai Sài Gòn Đỏ, ngà ngật say, ngồi chống mắt gõ bàn phím lốp cốp lúc ba giờ sáng trong khi thằng Long Huế hăng say múa kiếm và nhảy Audition, còn thằng Quang mập thì ngủ lăn cù quay trên chiếu, lâu lâu lại gãi cái lưng đầy lang ben một cách rất sồn sột. Thời đó anh viết về mọi thứ: quán cà phê Cóc Ghẻ trong hẻm Xương Chó với cây xoài Tịt Đẻ và mụ chủ có tài đi ngang Như Cua, hố xí lềnh bềnh cứt của trường Đại học Kiến trúc Thành phố Hồ Chí Minh với bài thơ bất hủ Ước Gì Anh Hóa Ra Giòi, siêu phẩm Darling Sài Gòn phố nhái lại thơ Phan Vũ (nay đang được đăng nhiều nơi với tít “Thơ trào máu họng”), thằng cha cảnh sát giao thông mặt lợn chuyên nấp cây cứt lợn thổi xe chở lợn đặng moi tiền dân rất lợn, cây cầu (xây thí mẹ) bắc qua sông Kwai bị đặt bom làm cả khối đồng chí vong mạng vì đủ thứ lí do ngu như bò, anh hùng Nga Xô Vắc-xi-li chuyên gia bắn tỉa (aka nhắm rồi bắn lén) chui trong chăn chổng mông đít trắng hếu làm tình trong tư thế cực nhọc lạc với đào vú bự Rây-xồ Vây thật rất chi gợi dục vân vân và vân vân.

Dạo gần đây anh không viết nhiều được như thế. Nhưng - nói không phải là để sướng với bản thân - anh vẫn còn đi nhiều, đọc nhiều, thấy nhiều, và và xem khá nhiều.

Thật thê thảm cho anh.

Không có gì thê thảm cho bằng đi nhiều đọc nhiều xem nhiều thấy nhiều mà chỉ rặt toàn những chướng tai gai mắt.

Họa chăng chỉ có việc thấy chướng tai gai mắt mà bán thân bất toại toàn thân bất lực là có vẻ thê thảm tương đương.

(Vì khoa học đã chứng minh rằng, không bị bất lực tức là có ít khả năng bị xì trét, tăng cường miễn nhiễm, tránh được các bệnh nan y có thể tái đi tái lại như táo bón, hăm bẹn, sùi mào gà, trĩ búi, ung thư tuyến tiền liệt; thật là kinh tế, thật là hay, mọi nhẽ.)

Cái thê thảm thứ nhất là anh phải chứng kiến càng lúc càng nhiều ăn mày và các dạng đồng vị của ăn mày.

Anh ngồi bên bờ kè đường Trường Sa - Hoàng Sa, đoạn gần cây cầu sắt đen sì sì bắt ngang qua dòng kênh đen sì sì quanh năm suốt tháng bốc mùi hôi thối. Cứ mỗi năm phút một, hoặc là từ trái anh có một ông lê qua, hoặc là từ phải anh có một bà lết lại, đều đặn như một quả lắc đồng hồ. Đủ hết các thành phần, đủ hình đủ dạng, đủ thể loại, đủ màu sắc mùi vị. Què vì xe đụng - có! Cụt chân vì dính miểng đạn từ năm 74 - có! Rụng hết các ngón vì phong cùi - có! Tứ chi trụi lủi theo phong cách One của Metallica - có! Mù - có! Chột - có! Kính râm Arnold - có! Thân hình cong vẹo - có! Thân hình thẳng đuồn đuột - có! Thân hình gãy gập - có! Đi trên chân - có! Đi trên xe lăn Kiến Tường - có! Đi trên tay - có! Đi trên mông với mông trên dép - có! Nhảy chồm chồm - có! Bò lê bò toài tiếp cận mục tiêu bảo đảm tính bất ngờ - có! Ăn mày vì già yếu bệnh tật - có! Ăn mày vì bị con thảo dâu hiền đạp ra đường - có! Ăn mày vì bị cướp đất - có! Ăn mày vì thích cái đẳng cấp, yêu cái sĩ diện, mê cái xì tai, ghét cái định kiến xã hội mà quý cái kiêu hãnh nghề nghiệp - có!

Cứ thế lắc lắc, lăn lăn, lê lê, lết lết, lại lắc lắc, lại lăn lăn, cái binh đoàn Cái Bang ấy vừa dõng dạc điểm danh vừa hoành tráng diễu qua diễu lại trước mặt anh với những mũ và nón thò ra và thụt vào, tung bay rợp trời như một sớm đầu thu khai trường khi Thanh Tịnh còn bị mạ nắm tay lôi xềnh xệch trên con đường bờ kè dài và hẹp cách đây không lâu còn chạy qua chạy lại nhiều lần, khi Quang Lê còn bé nhỏ theo mẹ đến trường học cách ngồi hố nhỏ, và khi Bùi Đình Thảo cùng với Minh Chính hai người một mình giương cái dù cọ che nắng bên dòng Nhiêu Lộc nước trong thầm thì đi tung tẩy tung tăng. Thỉnh thoảng lại có một chín túi đeo cây đàn điện đánh sô lô tiếng clean theo phong cách ngũ cung Pentatonic pha Dorian, lâu lâu điểm xuyến vào một vài nốt hoa mĩ y boong Steve Vai, làm các chú đang ngồi xem pê đê chế biến lẩu cá kèo rất là một lòng giậm giựt, vung muỗng đũa gõ chén gõ nồi hát ca nhặng xị cả lên. Nếu trời không mưa có thể lại có một thằng nhóc vác miểng chai lưỡi lam đến nhai rào rạo, phun dầu đốt lửa không thua gì Earthquake của Samurai Shodown[1], rồi thét “Á a Á a” thực là khiếp kinh, hoặc một thằng không nhóc lái xe tành tành đến dựng ở đầu kia vỉa hè rất hồn nhiên đứng ca bản “Và anh sẽ không bao giờ, không bao giờ anh bó tay” cũng kinh khiếp không kém.

» Vẫn còn một khúc, hãy ấn vào đây «

  1. Nó là một cái game thùng (aka game bỏ xu) hồi xưa anh hay chơi thiếu nợ quán bà Thanh đầu hẻm, trong có hiệp sĩ mù, ninja Quạ, ninja Chó, Hai Lúa, Cóc Ghẻ, với những tuyệt chiêu như chém vào chân làm đứt đôi người rớt ra tiền, ra bông, ra quạt, lại có đại tuyệt chiêu Thiên Hạ Củ Nhân Sâm (quay kiếm bảy vòng hết máu) của samurai Hảo Ma Rù. []

Mô là đây?

Đang xem tàng trữ March, 2010 tại Yahoo! 360 đã ngỏm.