Answer from the Brain Sucker

April 19th, 2007 § 0

Đây là nguyên văn lá thư trả lời của bác eCommerce Manager của Gameloft Europe:

Hello Phan Van An,

Thank you for your time completing the test for the PHP developer position at Gameloft.

THIS IS NOT AN OFFICIAL ANSWER FROM GAMELOFT! I was evaluating your test and I felt obliged to answer your question at the end:

Isn’t it funny giving a candidate this test? No one can remember by heart everything about PHP, MySQL, HTTP, WAP, whatever. While working, it is a must to refer to other resources like documentation, ebooks, Internet etc, since human is human, and machine is machine. I dare the man who creates this test complete it perfectly without any resource reference.

Good luck, Gameloft!

This test was meant to show us what is the knowledge and current experience level of the candidate. For a candiate to qualify for a position in Gameloft he MUSTN’T NECESARILLY answer all the question, just go thru them and do his best. The purpose of all these questions (without allowing the candidate to access documentation) is NOT to see that the candidate
knows by hearth these things, but that he has working experience with these notions. Belive me, an experienced candidate knows how explode and implode are used and what is their exact syntax without looking into the help.

Gameloft will come back to you soon if you will be found fit to work for us.

Kind Regards,

Cristian Dascalu
Gameloft eCommerce Manager - Europe

Còn đây là lá mail trả nhời từ cái thằng đã mang phận đi xin làm công mà còn chảnh:

Dear M. Dascalu,

Thank you for your replying. I agree with you that a candidate mustn’t necessarily answer all the questions (correctly). But your test had too many questions that required a candidate to remember by heart all those theoretical things, therefore - at least in my view - could not be considered as a good test, and could not be used to classify candidates’ levels.

Secondly, the test was for PHP Team Leader position, not Developer. You may tell me that a team leader is a developer at first, but that’s not 100% correct. A test for a Team Leader position needs more than just questions about WAP or HTTP 200 or querying database and so on.

Further more, I think your example about explode and implode does not reflect the test content. Those are very basic functions, and no one needs to look into the help, not just experienced ones. So I am so sorry to tell you that I will keep my own opinion, as so will you.

Thank you for reading my email,
An, Phan

When the brains are still bleeding

April 17th, 2007 § 0

Tình hình chung là dạo này có vẻ rảnh rỗi quá, nên quyết định búng đơn xin việc đi lung tung đặng có cơ hội đi tuyển boss cho vui cửa vui nhà. Cái CV làm khá là hoành tráng, chơi tông màu đỏ bọc-đô, phía dưới có navigation link “Back to Top” như web, phía trên lại có cái ảnh chụp hồi năm 2 ngồi xa xăm nhìn xa xăm buồn xa xăm trong ánh hoàng hôn rất là thời đại, thật là im-pre-xi-vè nên cũng được kêu đi phỏng vấn mấy lần. Trước tiên có công ty LowIQ nằm ở cao ốc Miếu Nổi, sau có công ty Cột Đình mé Nguyễn Văn Thủ, sáng nay lại thêm đại ca Gameloft nổi tiếng khét tiếng cả thế giới lẫn Việt Nam, ngụ chễm chệ ở lầu 3 CMC Plaza.

Sáng dậy sớm lúc 8 giờ rưỡi, nhảy chú Best không đèn tiến thẳng đường Hoàng Văn Thụ, nhìn vào CMC Plaza sao thấy tiêu điều. Đi lên lầu 3, nhìn quanh quất chỉ có mỗi mụ FPT Arena, đếch thấy ông Loft đâu, đành điện cho bác Tú (tức Dương Kỳ Hiệu) đang làm Java Coder cho Gameloft hỏi han. Đi theo hướng Tú chỉ, lò mò tới được cái cửa, định đẩy vào thì ô hô, sao thấy cứng ngắt một cách không được thông thường. Thì ra Gameloft chơi hệ thống giữ nhà thế hệ mới, gắn bộ kiểm thẻ gần cái cửa, ai muốn vào phải cầm cái thẻ từ quẹt quẹt, tới chừng nó kêu “Tít, đm đừng quẹt nữa, vào ngay đi”, thì mới khả dĩ đẩy cửa vào được. Phan An mới ở chốn khỉ ho gần quán rửa xe lên nào có biết đâu những công nghệ kì diệu phép mầu ấy, cứ đứng lò dò dòm dòm như dòm khỉ sở thú, một hồi có con khỉ thấy bất nhẫn, bước ra quẹt, mời khách vào tham quan.

Đặt chân vào Gameloft, đồng bào tất thảy quay dòm. Khách cũng quay quay dòm tất thảy. Thì thấy các chúng có một đặc điểm chung là đen đen, ốm o gầy mòn, mắt không cận thì cũng viễn, lồi và lõm đặt khắp nơi. Chúng ngồi trước cái màn hình to dễ đến 21 inch, phẳng có cong có, trợn ngược lên code khí thế, mười ngón tay bay như chim trên bàn phím Mitsumi màu đen như mõm chó, cãi nhau rất om sòm. Có con bé đang hút dở bịch Vinamilk cho bé yêu khôn lớn, bị công kích quá phun cả nọc ra. Lại có thằng cu cầm cái bánh bao nuốt chưa trôi hết cổ đã phải chạy quanh sửa code. Nhìn chung đáng thở một tiếng dài. Thật là thảm hại.

Ngồi một hồi chừng 5 phút. Recruitment Manager có vẻ xinh xinh xuất hiện. Quy trình phỏng vấn diễn ra như sau:

RM: Hiện em đang làm gì?
PA: Developer part time cho XXX.XX cty Mẽo. Ngày làm cỡ 1, 2 tiếng.
RM: Làm online à? Làm sao quản lí?
PA: Quản lí chi? Tinh thần tin tưởng lẫn nhau là chính.
RM: Thế lương em bao nhiêu?
PA: $XXX.
RM: (Móa sao cao thế) Thế mức lương em mong muốn ở Gameloft là?
PA: $XXX - $XXX.
RM: (Đm trên trời à) Ok, vậy em có câu hỏi gì dành cho Gameloft không?
PA: À có chứ. Nghe đồn Gameloft to lắm đúng không chị? Xuyên quốc gia à?
RM: (Vênh) Đúng rồi. Rất là to.
PA: Thế ngày xưa nó đặt đít ở Võ Văn Tần đúng chăng?
RM: Ừ. Nhưng cty phát triển nhanh quá, phải chuyển qua đây. Đã 170 người rồi. Sắp tới sẽ qua eTown, vì cty dự tính sẽ tuyển đến 500 người.
PA: Chà! Chà! Chà chà chà!!! (RM lại vênh) Thế khi cty phát triển, 500 con người ấy có được chút xíu quyền lợi nào chăng?
RM: Ờ… Ờ… Ờ ờ ờ… Không em ạ… Ngồi làm công ăn lương thôi…
PA: Chà tương lai có vẻ xán lạn quá chị nhẩy, hờ hờ.
RM: (Được gãi ngay chỗ ngứa, bung ra nguyên một tua) Chị hiểu ý em rồi. Ngay chính chị đây cũng làm công ăn lương thôi em ạ. Nó dùng người Việt Nam mình rõ ràng là bóc lột. Làm như trâu bò mà lương ba cọc ba đồng. Ví dụ như mức lương của em vừa đề nghị, chắc chắn nó sẽ bảo là cao quá (Thì cao để khỏi đi làm chứ sao nữa). Trong khi lương nó trả cho người của nó phải cao đến gấp 5 gấp 10. Chị cũng chỉ làm lấy kinh nghiệm thôi, khi nào đủ lực về tài chánh thì sẽ tách ra lập công ty của mình. (Bán chất xám rõ là nhục lắm) (Răng nghiến ken két) (Nắm tay thu lại) (Gân xanh nổi lên).

Sau đó nó phát cho một xập để test PHP, MySQL, HTTP Dev, đủ thứ. Hỏi mấy câu rất đáng fật shịt như: PHP 3 và PHP 4 khác nhau chỗ nào? Làm thế nào để định danh WAP? Thế nào là HTTP 200? Nêu 3 cái tiến bộ của PHP 5?… Vừa đọc lại vừa ngáp. Cũng ráng xăm mình làm cho hết, xong rồi thêm một section nữa vào trong bài làm, đặt tên là “Here Comes My Question”. Nguyên văn cái section này thì không nhớ, nhưng đại để có thể lược dịch ra tiếng Việt-nam như sau:

“Tụi mày thấy đưa cái bài test này cho ứng viên có hài hước lắm không? Trên đời này làm quái gì có fuck nào học thuộc ba cái lí thuyết vớ vẩn đấy? Có là trùm thì cũng phải đến lúc ngồi giở tài liệu nghiên cứu ra. Phải biết phân biệt người là người mà máy là máy chứ? Tao thách cái thằng chế ra bài test này ngồi làm đúng 100% mà không cần tài liệu đấy.

Good luck, Gameloft!”

Nhìn sang bàn bên cạnh thấy một bà chị làm công người Ta ngồi với hai thằng Tây. Hai thằng Tây chắc là người Pháp, ngồi xổ ra toàn tiếng Pháp, nhìn quanh có vẻ trịch thượng, còn bà chị người Ta thì thậm thò thậm thụt, nhìn tướng không hèn không ăn tiền. Chán quá, phủi đít đứng dậy đi dzề. Dzề ỉa.

Khi đi ra, nhìn bao quát lại, thấy 170 chú vẫn còn rất hăng say. Một tháng lương cỡ chừng 200-300 đô nhỉ? Đủ để bơm xe cho bánh nó căng ra đặng bon, bơm bụng cho nó no ra đặng béo, bơm ngực cho nó phồng lên đặng vỗ, rồi lại bơm mặt cho nó vênh lên đặng hét “Tao làm (âu-xụt) cho cty nước ngoài đấy! Gameloft đấy! PSV đấy! TMA Solutions đấy! Global Cybersoft đấy! Tụi mày thấy tao có giỏi không? Có tài không? Có giàu không?

Có nhục không?”

Missing

April 10th, 2007 § 0

Anh nhớ em mỗi buổi sớm, khi con gà nhà hàng xóm cất lên tiếng gáy sáng cuối cùng được chừng 4 tiếng đồng hồ, mặt giời đã lên cao chừng quá hai ngọn tre vị chi bốn cột trụ điện, và các loại chim vì hót chào ngày mới quá nhiều nên đã hộc hết cả máu mồm máu mũi. Ngoài đầu hẻm, con mụ bán hủ tiếu đã bắt đầu tiếng chửi bới êm tai của một ngày như mọi ngày, và thằng cha nội hàng xóm đã bật karaoke cất lên liên khúc nghèo bất hủ do nữ nghệ sĩ Trường Vũ cùng danh hài Tâm Đoan song ca rất chi ăn ý. Giữa muôn trùng các loại âm thanh trong trẻo như người ta đánh rắm, anh ngồi đó với cây chì đỏ, với cái đầu bù xù, với hai con mắt đầy ghèn và hai hàm răng chưa được vệ sinh, nghe Windmill của Helloween và nhớ em như điên.

Anh nhớ em mỗi buổi trưa, tức là hai tiếng đồng hồ sau mỗi sớm. Buổi trưa Sài Gòn dạo này nắng lắm, đến 400 độ C, tức là hơn Yahoo được 40 độ và làm cho nước sôi gấp 4 lần. Anh nhìn ra ngoài đường, chỉ thấy khói bụi, xe máy, và các loại bò chạy lăng quăng - vì theo sở học nông cạn của anh thì chỉ có bò tót hoặc Trịnh Công Sơn mới ra đường giữa ngọ. Trời nắng quá, làm con người sinh ra lười biếng đã đành, đến cái Mercebest của anh cũng lười không nổ máy, mà thằng cha sửa xe cũng lười không chịu sửa, thành ra anh cũng lười không buồn chửi đ.mẹ mày. Xe cộ như thế không thể nào đi mua cơm Thu Hương tám ngàn một dĩa (shịt này sau Tết tăng giá mà lại cắt khẩu phần free chuối tiêu em ạ), mà em lại bảo còn ăn mì tôm thì đừng vác cái mặt mốc lên gặp em, thế nên anh đành chọn giải pháp rất tối ưu và kinh tế là nhịn đói, uống tạm nước lọc cầm hơi, đợi thằng Lak ruổi con Wave không bể ống bô của nó qua chở đi ăn cháo lòng giò đầu hẻm quán Gốc Cây Xoài.

Anh nhớ em khi nhân tiện nói chuyện về chú Mercebest. Trước Tết anh có chạy lên nhà em chơi hay làm khỉ mốc gì đó quên rồi. Đang vặn ga cho xe bay khí thế như đội TungSheng bay vọt sông Hồng, tự nhiên anh nghe chú Best gào lên rằng “bạch”, sau đó không buồn kêu nữa, cứ thế tắt máy chạy bằng trớn (aka. lực quán tính) rất hồn nhiên ngay đường Hoàng Văn Thụ mé xém gần sân bay. Vốn dĩ rất kinh nghiệm trong chuyện này, anh lập tức nhảy xuống xe nhìn quanh kiếm cục gạch đặng dắt tới. Thằng cha sửa xe nở một nụ cười ra chiều lão luyện, lôi đồ nghề ra mở bugi lấy bàn chải Close-Up trắng bóng chà chà giũa giũa có vẻ thành thạo. Xong hắn mới lắp bugi vào, đạp “Oành” một phát, tóe cả lửa ra như pháo hoa Bính Tuất bắn gần cầu Sông Hàn, làm một thằng nhóc giật mình té chổng gọng giữa ngã tư. Rồi hắn lại rỗi hơn vẽ chân cho rắn, táy máy thò tay vặn ga-ăn-ti xem chừng điêu luyện đến mức khả nghi. Anh móc tiền ra giả rồi nhảy lên xe đi tiếp, thế quái nào chú Best lại không giảm ga được nữa, cứ lồng nặc nô lên như lão già tám mươi lỡ dại nuốt quá liều Viagra, tiếng thì lại kêu thảm thiết hơn thường lệ (sau này anh mới biết là do thằng khốn buồn tay đã đục mất một lỗ ngay đầu ống bô). Anh để xe ở nhà em từ trước Tết đến sau Tết, tới chừng lôi ra đi lại thì phải thay nguyên con bugi. Chiều nay anh gồng cơ Lý Đức, tổng sửa một mẻ, mất ngay hai trăm sáu mươi sáu ngàn Việt Nam Đồng.

Anh nhớ em mỗi buổi tối khi ngồi cà phê nghe nhạc Khánh Ly phản quốc đầu này và Ưng Hoàng Phúc hôi nách đầu kia. Quán bida dạo này làm ăn khấm khá, có hai lão già mới học đòi tập chơi trống bỏi, hôm nào cũng tề tựu cùng nhau quyết tâm noi gương Lí Thế Vinh, rất hoành tráng hơn đời, làm cả đám hậu sinh thập thò rất chi ngưỡng mộ. Một lão mặc quần đùi áo ba lỗ, khi ngắm bi thì nhắm cả hai mắt, đứng như tượng Lê Duẩn 6 tỉ cả mười lăm phút đồng hồ, rồi bặm môi đẩy một phát trật lấc. Lão kia lịch sự hơn, áo sơ mi trắng quần xì rằn ri, ngắm bi rất nhanh và quyết đoán, đến khi thụt thì lại rề rề tệ hơn cả phim quay chậm người ta bắn súng lục, đít lắc lư, cả người đổ ụp xuống bàn bi da. Cứ mỗi khi đánh được một điểm, hai lão lại a lê cụng bia ăn mừng. Tình hình bi da của các lão có lẽ tiến bộ rất là nhanh, vì hôm qua anh ngồi rảnh rỗi cả buổi tối thấy cụng li được đến ba lần, quả là tài năng mấy chục năm vẫn chưa khả lộ.

Anh nhớ em mỗi khuya, khi sếp bắt đầu online và anh set permanently offline với sếp. Dạo này công việc chán phít, càng ngày càng nhàm. Chắc phải kiếm chỗ khác làm. Phải thay đổi thôi.

Nếu không thì nhớ chết mất.

Mô là đây?

Đang xem tàng trữ April, 2007 tại Yahoo! 360 đã ngỏm.