Cu cu trym trym 2

August 22nd, 2009 § 0

tôi yêu đất nước này lầm than
mẹ đốt củi trên rừng và cha làm cá ngoài biển
(Trần Vàng Sao)

Hôm nay anh đọc được một tin:

Việt Nam được đánh giá là một trong những nơi hạnh phúc nhất trên thế giới, do có tuổi thọ cao, con người hài lòng với cuộc sống và gây ít tác động tới môi trường[1].

Chúng ta đứng thứ 5 thế giới về độ hạnh phúc. Cùng hạnh phúc với ta có Costa Rica, Dominica, Jamaica, Guetamala, Colombia, Cuba, El Salvador, Brazil và Honduras. 65% dân số chúng ta hài lòng với cuộc sống thực tại.

Em, anh không biết nên buồn hay nên vui với cái tin rất vui này.

Anh chưa đi hết một nghìn bảy trăm ba mươi lăm cây số dọc chiều dài đất nước. Suốt ngày anh chỉ quẩn quanh trong cái tổ của anh. Ở nhà anh ôm cái desktop, lên công ty anh lại ôm laptop, chiều về anh chen chúc trong đám kẹt xe dài từ ngã tư Cách mạng tháng 8 đến cây xăng Lê Văn Trỗi, cuối tuần đi học đàn thầy Châu Sinco, đi đánh với  band ở nhà lão Lộc Unlimited, xong lại chạy ra Hàn Thuyên ngồi bù khú với tụi thằng Hưng Sẹo, Cường Lít, Đồng Bát, Vũ Phú Yên. Cái tổ của anh nó chật hẹp như một cái mạng nhện bỏ hoang bám đầy những bụi bặm trong gậm tủ,  mà anh lại là con ruồi quẫy đạp đến lòi dom, lâu lâu cũng tự kéo mình ra được đến nhà xí và chân bàn nhưng rồi bụp một cái - đâu lại hoàn vào đấy.

Chắc là anh chưa đủ già. Anh cũng chẳng đại diện cho ai - lấy tư cách đâu. Nhưng ai đã đại diện cho anh để hài lòng với cuộc sống và đứng top 5 về hạnh phúc?

Anh thích Bài thơ của một người yêu nước mình, nhưng phía Bắc anh chưa thấy ải Nam Quan, phía Nam anh chưa đến mũi Cà Mau.

Ngày hôm qua, ngày hôm nay, có thể ngày mai nữa anh sẽ chỉ đi qua những con đường trong cái thành phố này, đông đúc và mịt mù bụi khói.

Anh đi qua những vỉa hè rộng một mét rưỡi nham nhở những gạch vỡ, bùn đất lầy lội, thỉnh thoảng lại có một đống rác rất to nằm dưới dòng chữ in hoa “Chỗ chó đái” quét loang lổ bằng than đen và vôi trắng. Anh đi qua những tủ điện cao thế mốc meo bung cả cửa, đề “Cấm vào, nguy hiểm chết người” cùng với hình đầu lâu bắt chéo, những cây cột đèn dán chi chít quảng cáo hút hầm cầu, trị trĩ nội trĩ ngoại, dạy đàn ghi ta “Chỉ cần hai tháng mình sẽ tự tin đàn cho cô ấy nghe” trên giấy photocopy loại mỏng rẻ tiền. Anh đi qua những búi dây nhợ nặng có lẽ không dưới một tạ tây vắt qua những nhánh cây, lòng thòng xuống cả mặt đường hãy còn lênh láng nước do trận mưa rào mười phút ngày hôm qua để lại.

Anh đi qua ngã tư Nguyễn Văn Trỗi - Hoàng Văn Thụ, nơi có một cái lô cốt rất to bao bọc bằng bốn miếng tôn nằm chắn ngang đường, chỉ thông được xe từ nửa đêm về sáng. Ngày hôm qua, ngày hôm nay, có thể ngày mai nữa, xe máy và xe tải sẽ còn phải chen chúc nhau ở đó, người ta sẽ còn văng tục, chửi thề, nhổ nước bọt, anh con trai đang ngồi trong chiếc xe cấp cứu kêu quay quắt kia sẽ còn phải vừa chùi nước mắt vừa nắm bàn tay lạnh ngắt của mẹ mình, cô gái bịt khẩu trang khắp mặt ngồi trên chiếc xe tay ga rất to kia sẽ còn phải tự dằn vặt có phải mình đang vô tình góp phần giết chết một mạng người hay không. Anh đi qua bồn binh Hàng Xanh trong trời mưa tầm tã, gió thổi phần phật buốt tới xương, ngày hôm qua, ngày hôm nay, rồi ngày mai nữa vẫn sẽ có mấy đứa nhóc đen đúa nhếch nhác nằm co ro trên thảm cỏ, trong tấm áo mưa rách tơi tả, mỗi lần có tiếng xe dừng đèn đỏ lại choàng dậy, hai tay đầy cáu ghét cầm cái ca nhựa nứt bể, giương đôi mắt rất to đầy ghèn rỉ, đầu gục gặc xin tiền. Anh đi qua những hàng quán buổi đêm trên đường Trường Chinh, đường Bà Hạt, đường Nguyễn Tri Phương, đường Bình Giã, bán phở, hủ tiếu, bánh mì bò kho, sâm lạnh, nước mía, hột vịt, cá viên. Anh đi qua những thằng sinh viên kiến trúc của tuổi anh ngày xưa – cách đây chừng vài ba năm - gầy tong teo, mắt lồi ra sau tròng kính, mím môi mím lợi cố sức dựng chống đứng chiếc Attila của đám gái nhảy mới túa ra từ các quán bar và vũ trường, bưng tô nước lèo sánh ra bị chửi xơi xơi vào mặt, thức đến bốn giờ sáng kiếm được hai mươi lăm ngàn đồng, vội vội vàng vàng vẽ cho xong cái đồ án nhà liên kế để khỏi phải đóng tiền học lại. Anh đi qua những bà cụ run lẩy bẩy trên xe lăn, chân tay co quắp, nước dãi nhễu rớt đầy hai bên khóe mép, thều thào “con giúp giùm ngoại tờ vé số, ngoại khổ lắm con ơi”. Anh đi qua ông diễn viên hài to béo rất nổi tiếng vẫn hay lên tivi đang ngồi rung đùi trên chiếc ghế súp, chửi sau lưng một gã đồng nghiệp ngu như bò, tay phẩy lia phẩy lịa, cuối cùng quay sang quát: Phiền quá bà già, cút!

» Vẫn còn một khúc, hãy ấn vào đây «

  1. Thật ra đây là “chỉ số hành tinh hạnh phúc” HPI, trong đó có tính tới tuổi thọ, mức độ hài lòng và tác động môi trường. Trên Wikipedia ghi rõ: một nước được xếp hạng cao có thể có “hạnh phúc cao” và “tổn hại môi trường trung bình” như Panama hoặc “tổn hại môi trường ít” và “hạnh phúc xoàng” như Việt Nam. []

Cu cu trym trym 1

August 22nd, 2009 § 0

“Tôi bật đèn lên. Đúng là trong mơ tôi đã khóc thật. Tôi lau những giọt nước mắt, rồi ghi ngay lại cơn ác mộng này.”
(Aziz Nesin)

Từ bé đến lớn anh rất thích đi du lịch.

Khi tán dóc với bạn bè anh vẫn thường bắt chước cách nói tân thời mà chệch sang thành du hí.

Không phải chỉ riêng anh, khối người cũng thích xài từ du hí hơn là du lịch.

Lấy ví dụ như cách đây chừng ba bốn năm khi ông bộ trưởng bộ Giáo Dục của ta đang yên vị trong nước bỗng dưng lại xuất hiện ở xứ Ăng Lê mà đánh một cuốc bổ túc tiếng Anh khi đã gần sáu chục tuổi - sau này đồng bào mới phát hiện thành ra có một vài lục đục rất đáng tiếc trong ngành. LAP của báo Tuổi Trẻ Cười khi ấy chớp thời cơ vẽ ngay ngài bộ trưởng chân phóng như chim bay, tay cầm cái vali dán hai chữ du hí-ọc.

Tất nhiên chuyện ngài du ọc không liên quan gì đến anh, chẳng qua tại thói quen nói chuyện lan man con cà con kê của anh đã nhiễm vào trong máu không thể nào sửa chữa được trong một sớm một chiều.

Bảo đảm trình tiếng Anh của ngài bộ trưởng thua xa anh.

Nay anh quay lại chuyện du hí.

Vì lí do kinh doanh và kĩ thuật, công ty đưa anh đi Malaysia, ta hay gọi là Mã Lai. Nước này đá banh với ta mười trận thì thua hết chín. Nhớ ngày xưa, mỗi lần đá Sea Games, bên trên có Huỳnh Đức, chính giữa có Hồng Sơn, hậu vệ có Công Minh, tiền đạo có Sĩ Hùng, đội Việt Nam ta quần Mã Lai tơi tả. Các chú cầu thủ Mã Lai cứ bốc thăm đụng Việt Nam là phát sốt rét, ra sân thì đội hình chuệch choạc, rờ banh thì như xẩm rờ chiếu rách, mặc tình cho chúng ta thả sức ghi bàn. Đứng trên trái banh mà nói một cách công bằng chính trực thì Việt Nam ta trừ Thái Lan ra chẳng sợ mẻ nào, những Sin-ga-po, Lào, Cam-pu-chia, In-đô, Bru-nây, Mi-an-ma, Phi-líp-pin… chúng ta đều luộc rất chín. Thật hoành tráng. Thời ấy anh mới học lớp 6 lớp 7 đã học đòi theo chúng bạn, mỗi khi Việt Nam thắng lại cắm lá cờ đỏ sao vàng bằng giấy tự chế đằng sau xe đạp, cong đầu cắm đít đạp vòng vòng quanh các phố, chen chúc với những chân cẳng và xe máy, mồm rúc còi toe toe toe toe toe. Thật hoành tráng. Thần tượng thời thơ ấu của anh là số 8 Nguyễn Hồng Sơn hay đi đôi giày đỏ, anh ấy chân quá dẻo, lừa bóng quá xiềng, quả có xấu trai nhưng được tài rê dắt. Thật hoành tráng.

Nay anh quay lại chuyện du hí.

Công ty đưa anh đi Mã Lai. Phải nói ngay để tránh hiểu lầm, rằng đây là lần đầu tiên anh xuất ngoại - tất nhiên nếu không kể đến lần đi đường đồng qua cửa khẩu Mộc Bài - Bavet, cái lần chỉ vì không có hộ chiếu mà anh và thằng Sơn Bobby, hai đứa phải ngồi đằng sau cái xe gắn máy cà khổ mua cách đây chắc cũng 40 năm, mồ hôi túa ra đầy trán, bám chặt lấy eo của chú cửu vạn gầy còm đen đủi chừng 40 tuổi đang hăng say chạy tạch tạch tạch với tốc độ 40 cây số một giờ trên một bờ ruộng gồ ghề rộng chừng 40 phân, mà cứ chừng 40 mét lại có một khúc cua theo một góc 40 độ, mỗi phút mỗi giây đều có nguy cơ nhào đầu xuống ruộng tắm với cá rô (là loại cá sống ở môi trường nước ngọt, nước lợ. Chúng có thịt béo, thơm, dai, ngon, có giá trị thương phẩm cao tuy rằng hơi nhiều xương. Kích thước cực đại của chúng có thể tới 250 mm[1]). Lần này thứ nhất là Sơn Bóp bi không được đi theo, thứ hai là anh đã có passport (nhân tiện nói thêm, anh đã tốn 150 ngàn Việt Nam Đồng cho một lão cò có hàm răng rất vàng và rất vẩu tên là anh Hiệp vì cái passport này), thứ ba là cửa khẩu Mộc Bài không dẫn qua Mã Lai, nên anh được đi  máy bay Air Asia. Tiền vé máy bay đâu như là một trăm năm chục US đô, đối với anh nói riêng và dân lao động Việt Nam nói chung thì quả là một số tiền to, nhưng anh không care, vì là sếp trả. Anh chỉ biết là anh sắp được xuất ngoại lần đầu tiên, được nhìn những cái lạ cái hay cái mĩ miều, có cơ hội nhớn để mở mang tầm mắt. Thật là hoành tráng. Công ty lại phát cho anh 3000 Malaysian Ringgit tức là khoảng mười lăm triệu đồng Việt Nam[2], cho dù thật ra bà kế toán đã vô tình hay hữu ý đưa nhầm cho anh 3000 đô la Hồng Kông tức là chỉ còn chưa tới bảy triệu[3]. Mặc kệ, vấn đề chính ở đây là gì? Là anh được đi du hí ở Mã Lai, đất nước láng giềng chung khối ASEAN có một đội banh mặc áo vàng quần vàng, trình độ rất tồi lúc nào cũng từ huề tới thua khi đụng đầu Việt Nam ta. Thật hoành tráng.

Đêm trước lúc đi anh không ngủ được. Không cần phải bàn cãi, đối với chuyến đi Mã Lai của anh kì này thì chuyến du hí-ọc qua Ăng Lê của ông bộ trưởng ngày ấy chả là cái đinh gỉ gì. Vì đã có thơ rằng:

Ta là một, là riêng, là thứ nhất
Không có ai bầu bạn nỗi cùng ta
[4]

Thật hoành tráng.

Nay anh quay lại chuyện du hí.

» Vẫn chưa hết, bấm đây để đọc «

  1. Theo Wikipedia []
  2. Theo Google ngày 5/7/2009, 1 Malaysian ringgit = 5 063.69643 Vietnamese dong []
  3. Cũng theo Google và cũng ngày 5/7/2009, 1 Hong Kong dollar = 2 304.14286 Vietnamese dong []
  4. Sưu tầm và sai chính tả []

Mô là đây?

Đang xem tàng trữ August, 2009 tại Yahoo! 360 đã ngỏm.