Thư của bố

October 1st, 2007 § 2

Con trai yêu quý của bố! Việc học quả là khó khăn gian khổ, mẹ con nói phải đấy… e hèm.

Vậy là thấm thoắt bóng trâu phi cửa sổ đã được mười bảy năm, nay con trai của bố đã lên mười bảy tuổi. Tuyệt vời, con ạ. Mới ngày nào con còn ị bô và kêu gào như chợ cháy, nay với sự trợ giúp của Dielac Mama, con đã cao một mét tám mươi nhăm, lông chân một thùng, lông nách một gánh, thủ dâm mỗi sáng, mộng tinh hằng đêm, và có thể đường đường chính chính bẻ gãy sừng hươu - tất nhiên bố con ta đang giả định rằng hiện là mùa xuân và hươu nai đang thay gạc.

Con trai yêu quý!

Hôm trước con có hỏi bố về định hướng nghề nghiệp - ừ, vì con sắp phải bước vào cuộc thi bốc cứt đầy khí thế để chen chân vào giảng đường đại học đặng sau này vợ chồng rau cháo nuôi nhau. Bố bận quá, con ạ, công việc ngập đến rốn, cấp dưới ngu độn, cấp trên ngu đần, nên đến hôm nay bố mới trả lời con được. Vậy con hãy đọc đây mấy dòng tu huýt của bố - tất nhiên ý bố là “tâm huyết”. Con hãy đọc đây tấm lòng của một kẻ bố yêu con [vỗ tay].

Trước hết, con có bảo bố rằng con mộng làm giáo viên? À, con ạ, đó là một giấc ác mộng đẹp, vì nghề giáo là một nghề cao quý. Đến bây giờ đầu năm thứ tóc, xung quanh bờm xơm chính giữa trọc, bố vẫn còn thuộc lòng mấy câu thơ:

“Sáng nào em đến lớp
Cũng thấy cô đến rồi
Đáp lời ‘Chào cô ạ’
Cô mỉm cười thật tồi”

Nhưng con ơi, thơ ca là một chuyện mà thực tế nó lại là một chuyện hoàn toàn khác. Con sẽ bảo bố rằng nước ta có Nguyễn Đình Chiểu, có Võ Trường Toản, lại có Chu Văn An, vị thì viết lục bát bụi môn, viết văn tế, vị thì dâng thất trảm sớ, dạy những ba ba cá sấu thuồng luồng, thật là vẻ vang, thật là sáng chói. Bố bảo con rằng: kẻ ốm người mù, chết sạch còn đâu. Thời nay chỉ còn một lũ người không ra người ngợm không ra ngợm, thu học phí cắt cổ, dụ sinh viên vào nhà nghỉ, hiếp dâm nữ sinh lớp 9, đánh như đánh chó học trò lớp 5, ở nhà treo bảng giá điểm trong phòng khách, lên lớp thì giảng rặt những điều ba lăng nhăng đặng ép con người ta đi học bớt học thêm; giáo dục đại loạn. Thế nên [phẩy] thôi con chẳng nên bon chen làm gì con nhỉ, không có con giòi bọ cũng đã nhiều rồi.

Con lại muốn làm chú công an, đêm đêm tuần tra cho xóm làng yên giấc? Hoặc nhặt của rơi đem về đồn đợi người tới nhận? Hoặc súng giắt ngang h[m]ông, trừ gian diệt bạo, bảo vệ người cô thế? Tuyệt vời. Giấc mơ của con đẹp đấy. Mở mắt ra con sẽ thấy công an tát tai dân thường, công an lôi dân vào nhà trọ hiếp, công an nấp gốc cây cứt lợn thổi xe, công an chui bờ chui bụi bắn tốc độ. Lớp SBC ngày xưa lái mô tô bằng chân và rạp người bắn súng, có người hy sinh khi đang bắt cướp, có người tàn tật, có người vì điều tra tội phạm ma túy mà lây nghiện, những anh hùng ngày xưa của bố giờ già cỗi cả rồi, giải thể hết rồi. Mơ tiếp đi con, thức dậy làm gì, cay mắt lắm.

Con lại muốn làm ông bác sĩ già vui tính, chữa bệnh cho con nít không lấy tiền, tìm ra thuốc mới xổ giun không gây nhiễm trùng tiêu hóa, nghiên cứu thuốc Đông y trị bệnh HIV? Ồ dê, còn gì bằng. Học ngành y hay lắm, con sẽ phân biệt được thế nào là vàng da sinh lí, thế nào là vàng da nhân, cái ghẻ nó màu gì, con sâu răng hình dạng ra sao, tại sao lại bị thiên đầu thống, các triệu chứng của thoát vị bẹn cấp, bệnh quai bị để lại di chứng gì về sau… Hay lắm. Con lại biết thề lời thề Hippocrates cũng như hứa lời hứa Hypocrites, biết bên Tàu có Hoa Đà Biển Thước thì bên ta có Hải Thượng Lãn Ông, con đi sau đít trường đại học kiến trúc thành phố sẽ không còn phải bỡ ngỡ hỏi Phạm Ngọc Thạch là cục đá nào. Ồ dê, còn gì cho bằng nữa. Hức. Nhưng ôi thôi, thời nay con sẽ thất nghiệp dài dài, con ạ. Nếu con không biết cách lừa bệnh nhân, đưa toa thuốc ung thư cho người bướu cổ, nếu con không biết bán thuốc giả, thuốc quá đát, thuốc hoàn tán cao đơn, nếu con không luyện cho thành thục tuyệt chiêu mặt dày mày dạn, thấy người hấp hối như đã chết rồi, khám bệnh răng cho con ông giám đốc trước bệnh hở van tim của bà bán rau, thì cả đời con sẽ phải nằm khoèo ở nhà mà kê đơn cho mụ vợ tới cữ hàng tháng hoặc cho thằng con út đã lên lớp bảy mà còn bị nổi sảy mé gần hậu môn…

Con lại mơ làm anh kĩ sư, ông công trình sư, bác kiến trúc sư, vẽ nên ngôi nhà đẹp, xây được con đường rộng, treo cây cầu ô văng bắc qua con sông hai bên bờ tre? Cho em thơ mỗi sáng bi bô đến trường? Cho già cỗi mỗi chiều ra công viên đánh cầu lông, đá cầu mây? Cho trẻ trung mỗi tối mò mò ra ghế đá sờ nhau và nói những những lời whisper có cánh? Cũng có một thời bố ước mơ như thế - chà, thời xưa bố còn ngu hơn cả bây giờ, con ạ. Sự thật nó khác, khác nhiều lắm. Khi con cầm cái bằng kĩ sư, kiến trúc sư, công trình sư màu đỏ chót trên tay, con sẽ quên bẵng đi cái hoài bão xây nhà đẹp, đường rộng, cầu to mà ngày xưa con hằng ấp ủ như gà mái đẻ. Lúc ấy con sẽ cắm đít đọc các sách về tử vi và phong thủy để nắm các huyệt các cốc, lừa chủ nhà kiếm thêm tiền bỏ nhà băng. Con cũng sẽ tập gặm đá, gặm xi măng, gặm thép cho thật tài. Khi nhà đổ, cầu sập, nông dân chết, công nhân ngỏm, con lại trưng cái bằng của con ra, con viết lên những phương trình đầy dẫy những là xích ma, dấu chấm than, căn bậc mười bảy cùng các dấu mũ, thao thao bất tuyệt nói chuyện kỹ thuật để chứng minh rằng đời này chỉ chết vì ngu không ai chết vì đá đè hay nằm đè lên đá. Đến khi thấy không xong, con lại sẽ phải chạy quanh, đổ cho thầu này khoán nọ, đổ cho mưa dầm lún đất, đổ cho địa tầng cà rỡn, sa tầng cà tưng. Cơ khổ.

Con lại mê làm chú nhạc sĩ, tay trái cầm cây đàn tay phải cầm cây bút Parker, sáng tác ra những bản nhạc để đời, mỗi lần hát lên là đồng bào sa lệ? Ừ, bố cũng ước ao nhà ta có người kế tục cụ tằng, đi theo con đường âm nhạc, một người nổi tiếng cả họ ké ké mùi thơm. Có thể con sẽ sáng tác nhạc cổ điển, nhạc không lời, như Môde súng sáu và Bách súng cối. Có thể con sẽ chơi nhạc rốc, con viết bài Phi-nịt, bài Í-gồ, hầu mong đồng bào ngoại công thâm hậu vừa nghe vừa tóc tai rũ rượi, lắc cổ nhịp chân. Cũng có thể con chế mấy bản kinh điển cỡ cỡ Ca-sa-bờ-lăn-ca, hoặc Bú-lê-va, hoặc Ca-lết Quít-phờ. Rồi xong, con của con ăn mì tôm, vợ của con ăn rau sống, nhà con sẽ không nuôi nổi chó - nếu con mua nổi một cái nhà. Vì Đàm Vĩnh Hưng sẽ không trùm mền hét bản nhạc của con. Vì Mỹ Tâm sẽ không lắc mông rú khúc hát của con. Vì anh Ưng, anh Vân, anh Đan, chị Thanh Thảo, chị Quỳnh Anh, chị Bích Hữu, các anh chị ấy sẽ không eo éo những tuyệt phẩm của con. Có gì mà éo? Không có ai thất tình, không có tay ba, không có kẻ đến trước người đến sau, không có anh chàng đẹp trai ngồi trong quán uống li cà phê, không có chuyện giữa hai người đàn ông “tôi nói anh nghe anh nghe tôi nói”, có chó điên mới họa may mà éo. Thôi thôi, con ạ. Chết đói đến nơi đấy, bố chẳng đùa đâu.

Con lại ái mộ ngài luật sư tung hoành ngang dọc, chạy như lăng quăng trong phòng xử án, đòi lại công bằng cho người bị oan sai, trừng phạt những kẻ gian tà. Con cày ngày cày đêm, tọng vào bụng một bồ văn sử địa đặng đi thi ban Xê. Đậu đại học luật rồi, con lại cầy đêm cầy ngầy, mệt mỏi tới mức viết sai chính tả, nhồi nhét các loại luật dân sự, hình sự, quốc sự, vô sự, nhiễu sự, và tùm lum sự nữa. Sau đấy thì con ra trường, con vào làm thư kí bồi thẩm đoàn, con leo lên được chức thẩm phán, rồi bò bò vào ghế chánh án, tay phải con cầm đế, tay trái con cầm búa. Đến lúc đấy thì, chết mẹ, con quên phắt mất cái động lực ban Xê rất là huy hoàng năm xưa. Võ khí đã có trong tay rồi, con bắt đầu mặc sức quai búa, vung đế, bẻ cái cán cân nghiêng trái quẹo phải theo ý của con - tức là của cái thằng đút tiền vào mồm con. Thế là oan tình khắp nơi, dân kêu như vạc, dân chửi như đào mả, bố đang yên vị trong mồ cũng phải đêm đêm lật bia mộ, bò dậy đi quanh, miệng huýt sáo chân nhảy bản Thriller của Mai cồ Giắc sơn, cầu cho siêu thoát.

Con cũng thần tượng chị nhà báo mặc quần bò áo thun khoét cổ hình trái tim, túi giắt mười hai cây bút bi và bảy cây bút máy, quần đeo cái máy thâu âm JVJ dung lượng 1GB $30 một cục, tay lăm lăm máy ảnh Ca nông Đi-ghi-tồ, đi phỏng vấn từ thằng giết người cho đến ông chủ tịch huyện - thật ra thời này hai loại người đó lắm khi cũng chẳng khác đếch gì nhau. Con những muốn lên mặt báo viết những bài xã luận có trọng lượng mấy ngàn kí lô Niu tơn, bênh vực kẻ thế cô. Con những mong theo gương những cụ Phan Khôi, Ngô Tất Tố, Phạm Duy Tốn ngày xưa, dùng bút đâm cho mấy thằng gian ruột lủng bụng lòi, mỗi sáng uýnh thùng thiếc ca bài chở bao nhiêu đạo thuyền không khẳm. Nhưng bố bảo con, con ạ, bút giờ toàn là hàng Trung Quốc, mềm lắm, mà mấy thằng gian tà gian tế nó khoác lên người ít nhất là năm lần giáp, thế nên con có đi tập tạ trên đường Nguyễn Thị Minh Khai thêm mười năm nữa cũng chẳng sờ tới rún được chúng nó đâu. Bài xã luận con viết, có cho những vàng con cũng sẽ không dám ghi cái tên rất dũng mãnh và hoành tráng mà bố mẹ đã phải nghĩ sói cả tóc mới ra là Phan Văn Đuýt Đuỵt, mà phải rụt rè sợ sệt hèn đớn thậm thụt hai chữ “PV”. Cho dù có cẩn thận che tông giấu tích như mèo giấu cứt như thế, con cũng sẽ phải xộ khám như thường, vì đã trót dại động đến ông “X” bí thư, ông “Y” bí tiểu và các ông đại tiện đại loại vậy vậy. Nghe lời bố, nghề báo là bạc nghệ, không chết bắn rồi con cũng chết cùm.

Không, con ơi. Con của bố cũng có tài, cũng thông minh, cũng hiểu biết, nhưng những nghề cao cả ấy, bố nói thẳng vào cái bản mặt cố chấp của con là con không làm được đâu.

Cái hạng con ấy à? Có mà làm ăn mày.

Ừ, phải đấy. Làm ăn mày là tốt nhất.

Làm ăn mày con sẽ dửng dưng thản nhiên không động khi nghe người ta chửi “Đồ ăn mày”.

Làm ăn mày thì nước có nghèo đến đâu cũng không xi nhê gì với con, vì con còn nghèo hơn cả nước.

Ăn mày không xây cầu sụp được, nên sẽ không có oan hồn cụt tay nào nửa đêm dựng con dậy đòi mạng.

Ăn mày không sáng tác nhạc nhảm được.

Ăn mày không vào tù vì ăn chặn đề án của chính phủ được.

Ồ dê.

Ăn mày vạn tuế.

Ừ.

Dù sao thì bố vẫn yêu con. Chúc con năm học mới thành tựu.

Con cũng đừng trách bố vì sao để con cái đi làm ăn mày. Thông cảm cho bố, đó chỉ là thói quen nghề nghiệp.

TL Bố,

Chính trị gia
Phan An

Pết viu sụp cầu.

September 26th, 2007 § 0

- Mozilla Firefox with Firebug, hoặc

- Photoshop, hoặc

- Shit Grabber, hoặc

- Đi còm men lung tung, vào mỗi blog cười một cái show hàng.

———————————————-

Ai chết mặc bay, tiền thày bỏ túi.

Đổ thừa cho thầu Nhật Bản đi con.

Đổ thừa trời mưa đi con.

Đổ thừa cho đất mềm dễ lún đi con.

Đằng nào thì pết viu cũng đã sụp cầu rồi.

Người chết đã sắp vào lỗ, người sống cũng đã bà điên bà khùng rồi.

Đến tên mình mà còn không nhớ, quả nhiên là khùng thứ dữ.

Bùi Giáng khùng nhớ kim cương, con dân ngu muội khùng nhớ xi măng.

Công nhân ăn đá, gà ăn sỏi. Chó ăn cứt. Chị Hằng ăn bánh trung thu. Thỏ ăn cà rốt. Cuội ăn thịt thỏ. Yashimoto ăn thịt con trâu của Cuội. Yamada câu trộm cá trong vườn Zen của Yashimoto làm món Sushi.

Đi trên đường cái quan, chợt nghe tiếng xì xì xì - ấy chính là có một con mụ nái xề đang bế thằng con ra vỉa hè xi đái.

Xè xè - ấy là xi thành công.

Pịp - ấy là xi chưa đủ đô.

Rột rột - ấy là xi vượt tiến độ, xi tới mức mĩ mãn.

Tất nhiên khi đèn đỏ sẽ có một lũ dừng xe vượt vạch vôi, nhưng ăn nhằm gì. Đằng nào thì đến lúc cũng sẽ nhìn quanh ngó quất một cách rất ngu xuẩn rồi rồ ga xông lên. Banzai!

Kẹt xe từ bồn binh Cộng Hòa về tới bồn binh Hàng Xanh. Vì chú da cam còn đang bận kiếm chút xú bù lương. Ba cọc ba đồng sao đủ sống cho ra hình người? Cho ra hình giòi?

Đi hiến máu nào. Em ạ. Mùa hè xanh. Chị ạ. Cày. Cha ạ. Hái rau qua chợ bán. Mẹ ạ.

Cố nhịn đừng chửi đổng. Mày đấy.

Không được vô giáo dục. Nhân con.

Tiền dân, tiền nước, phải biết xót chứ. Ông kĩ sư ngậm tăm. Azit.

Ô hô. Shit Grabber. 999,999,999 pết viu mà cũng có ra tròn ra méo gì đâu. Phan An.

Xông lên cho kịp tiến độ, sá gì ba thứ lẻ tẻ. Tiếp tục xi măng nào.

Xi đái nào.

Back to reality

August 24th, 2007 § 0

Vậy là từng ngày đi dần tới, hẹn hò với giời mây. Thấm thoắt hè vừa qua mà thu lại tới, học kì bị đình chỉ cũng trôi đi nhanh như một cú rắm ngang tai.

Trường Kiến Trúc mến yêu, nay ta lại trở về với mày. Và mẹ mày.

Các con, ta trở về đây.

Ta về trên chiếc Mercebest - hiển nhiên. Nhìn từ xa xa, ta thấy một cục đen sì sì như cứt mũi nằm lăn lóc ngã tư Pasteur - Nguyễn Đình Chiểu, vững bền cùng thời gian, khạc nhổ vào không gian, và là một cái tát vào mỹ quan chung đô thị. Ta đang nhìn, hồn tràn ngập kỉ niệm, bỗng nhiên từ đằng sau cái cây to vệ đường phóng ra hai chú công an giao thông thổi còi vô cớ, khám quanh thấy cái kính bể, phạt liền 30 ngàn. Các chú này, nhân dân hay gọi là anh hùng Núp, nhưng ta thích so sánh với anh hùng Thủy Hử Lương Sơn Bạc hơn. Vì từ cổ chí kim, từ Việt-Nam cho đến Phú-Lang-Sa, không ai gọi anh hùng Núp là quân ăn cướp cả.

Ta về, đi qua cái cổng trước mốc meo với vòng xoáy ionic đầy dẫy tỉ lệ 1.618 (có người bảo là tỉ lệ vàng, nhưng ta thấy như tỉ giá đô la). Ta lướt Best vào, lạy lục mấy con mụ giữ xe vô học mập như heo nái, ngồi tướng bảnh không thua gì Bush ngồi trong Nhà Trắng, nhìn sinh viên với ánh mắt bề trên. Sau khi lạy lục xong, ta khúm núm hai tay cầm cái thẻ giữ xe, lụm cụm nhét vào bóp quần cho vững dạ, kẻo đánh rơi lại bị các vị chửi cho tàn mạt tổ tông từ 30 đời trở về trước.

Ta lại ruổi xe vào bãi giữ xe chật ních. Thằng giữ xe chửi: đmẹ mày ngu như con lợn, phải để xe chỗ này, đéo được để chỗ kia. Ta cúi gầm mặt, ráng sức đẩy Best vào cái kẽ rộng 30 xăng ti mét, cầu mong cho trời hôm nay đừng nắng, vì cái sự chó rằng cả cái trường không có được cái cây nào cao quá ba thước tây, thành ra xe sinh viên cứ thế mà thành xe bánh mì nướng một ổ hai ngàn.

Ta về, chạy vào phòng Công Tác Chính Trị - vầng, thưa anh, anh không được bàn chính trị trên blog Việt Nam. Ta thậm thụt đẩy cửa vào, đầu và gối chạm nhau kêu đánh boong. Ta viết một bản kiểm điểm rằng em đã hoàn thành thời gian chịu kỉ luật của trường, vì vậy nay xin cho em đi học tiếp. Con mụ công tác chính trị nhìn mặt uyên bác như mặt lợn bảo rằng: em viết ngu quá, viết lại đi, chỗ này sai rồi, vì “vì vậy” là trạng ngữ, sau trạng ngữ em phải luôn nên có dấu phẩy, sao ngu thế, ngày xưa em học văn cái kiểu gì. Chẳng lẽ ta phải bảo rằng em học văn toàn 10 điểm, thế là làm lộ cái dốt của bề trên, tội đáng muôn chết, nên chi ta phải xin lỗi ríu rít, mồ hôi đi theo chín dòng như Cửu Long, viết bản thứ hai với các dấu phẩy nơi nơi. Con mụ lại gật gù đọc lá đơn bảy dòng trong vòng bảy mươi phút, xong rồi vừa kí vừa bàn chuyện sáng nay táo lên giá ba ngàn một kí với đồng nghiệp chính trị tác công. Khi nhận tờ đơn với con dấu đỏ blood red rose, xém nữa ta té xỉu vì cảm động. Tạ ơn trên muôn vàn.

Ta cầm tờ đơn, lò dò đi đến cửa phòng đào tạo, nơi chễm chệ ngồi các quan chức cao cấp nhất của cả trường kiến trúc. Ta lạy. Ta van. Ta thiếu điều quỳ mọp xuống sàn, xin các vị mở lượng hải hà cho con đi tiếp kẻo dở dang sự học. Các vị nhướn mày lên, rằng: đây có biết đâu, để đơn đấy, tuần sau lên. Tuần sau ta lại lên, và tuần sau ta lại lên, và tuần sau ta lại lên. Đây có biết đâu, đơn vẫn để đấy. Và ta lại lên, ngâm rằng “Dưới đất thằng người đứng - Trên ghế con chó ngồi”. Tất nhiên ko có ý gì sâu xa.

Ta nộp tiền học lại cho các môn sáng chói, học để đốt tiền mẹ cha. Nhìn về trước ta trăn trở, lo cho tương lai là mysterique. Nhìn phía sau, ta lại tự hào proud the past. Làm sao? Làm sao có thể? Lịch sử Đảng, Kinh tế chính trị Mác Lênin, Triết, Hình học họa hình, Ma trận, Pascal… làm sao ta có thể hoàn thành tốt đến như thế? Để hôm nay ta mang một cái đầu kiến trúc rỗng như sọ dừa, với rất nhiều Lênin ngồi chung với không ít Pascal.

Ta sẽ học tốt. Rất tốt. Ta sẽ vẽ bài. Ta sẽ sửa bài. Với các thầy đi vào lớp sặc mùi bia nhậu tối hôm qua. Với cầy thác ngồi múa mép ba hoa không giảng được cái gì hay ho cho sinh viên ba tốt. Ta cũng sẽ đem tiền đi xin điểm từ các thầy dán bảng giá ở nhà riêng. Ta sẽ phấn đấu. Phấn đấu. Phân đâu cũng phấn đấu. Cứ nhìn mà xem.

The circle

August 3rd, 2007 § 0

Hê lô chúng mày và bây giờ là 10 giờ 34 phút buổi tối. Xin trào, và 35. Đã lâu không mò mẫm Yahoo 360, và 36. Ngáp, và 37.

Một mẻ (bullshit load) thời gian kể từ khi đi làm ở Gameloft. Nhiều đồng bào rằng tại sao mày chó thế, gào thét brain bleed cho nhiều rồi lại nai lưng đi làm thuê. Không ý kiến. Có thể nhụt đấy, nhưng nó có tiền. Đã có tiền lận lưng, đi có thể ngẩng mặt, đứng có thể ưỡn ngực, ai mượn có thể chửi, ai xin có thể nhổ, bước ra đường sá đông dân như vào nhà xí không người, thì một chút nhụt có là bao. Đấy bản chất con người là như thế, những kẻ đầu óc mới dậy thì còn ngây thơ trong sáng đừng có nhầm nhọt giữa trăng sao, đom đóm, với đèn đường, hay hố đen, hay lùn trắng. Vì Anh-xờ-tanh cũng đã kết luận chẳng sai, chỉ có vận tốc của ánh sáng trong chân không là tuyệt, còn lại mọi thuyết đều là tương, cho dù có hẹp như lỗ kim hay rộng như lỗ dùi.

Và 46. Dạo này trời mưa rất thường. Khuya rồi.

Chán ngắt.

Ngày xưa khi -1X lặn lội vào đến Nam Kì, leo lên tàu làm phụ bếp, qua Pháp dự hội nghị, ghé Nga thăm mộ Lênin, về Hương Cảng gầy dựng phong trào, thì thằng cảnh sát giao thông phạt lỗi ba mươi nghìn, đưa một trăm thối năm chục đang ở đâu? Khi -1X khác liệng tạc đạn không chuyên nghiệp, ai cũng ngoẻo chỉ một người không ngủm, đành nhảy sông theo nước, thì thằng thứ trưởng ăn hối lộ đang ở đâu? Khi 0X được kết nạp vào đảng cộng sản Trung Quốc rồi Hồng quân Liên Xô, khi 1X bắt đầu công cuộc bắn Pháp chảy máu, khi 2X viết dòng đầu tiên của Tiến quân ca rồi chặt tay ôm bộc phá, 3X khóc đàn bò vào thành phố, khi 4X bán nhẫn cưới kiếm tiền mua dây điện, 5X cõng bạn dưới trận mưa bom bi, thì chó mèo heo ngỗng đang ở đâu?

WTF, lúc ấy tụi mày đang ở đâu?

Đang ngồi chình ình ở đây là một lũ ăn mày 8X bất lực giương mắt đói nhìn các XXX tiền bối ăn tham, ăn của đút, ăn chặn, lừa dân, dối dân, phản dân, hiếp dân, ỉa lên đầu dân, báo hại nhân dân…

Quái đản. Trời mưa to. Mặc áo len, chui trong áo mưa, gió thổi phần phật, lạnh. Một đứa con nít nằm chèo queo trên vỉa hè Hàng Xanh. Mưa. To đến Rất To. To. Có thằng ngồi hút điếu thuốc 10,000 đôla (hệ thập phân của Mĩ kia dùng dấu chấm, không dùng dấu phẩy).

Kết luận như bác Việt đen:

“Ta quyết định ta không đi đâu nữa
Ta đứng ngay đây ta làm tượng đài.”

Và 08. 11:08 PM. Cũng như 0X, 1X, 2X… nay đã đến 9X. Rồi sẽ lại 0X. Có thể sẽ đứng ngay đây làm trung tâm, nhìn chúng bay vòng quanh.

How to compose a poem

July 1st, 2007 § 0

(Bởi vì mãi em chẳng chịu tin là anh làm thơ rất rất hay, nên hôm nay anh post đây để công chứng cái tài năng chói lói của anh).

Con người ta – tức là những kẻ rảnh rỗi không phận sự, không ăn chặn thuế, không dạy luật xây dựng, không đi thăm Miến Điện, không chấm thi Vietnam Idiots, cũng không lái xe tông vô tàu lửa - rất thường làm thơ. Từ xưa đến nay thiên hạ thơ thẩn rất là nhiều, đếm sao cho xuể. Tây có Púxờkin kia vừa làm thơ vừa đấu súng, có Hêmingquây kia vừa ngâm thơ vừa húi tóc, lại có cả Đanté kia vừa rống Thần khúc lại vừa đan vừa té, tài năng khiếp người. Tàu kia cũng có Tagô vừa làm vườn vừa lãnh Nôben, có Vương Bột kia vừa ca Đằng Vương Các vừa hộc máu, có Lý Bạch mặc áo xanh vừa ngâm thơ vừa vồ trăng như chó vồ xương, lại có Thôi Hiệu lưng giắt cây sáo, cỡi con Xích Thố của Lã Bố phi qua sông Dịch, ca bài “Hoàng hạc nhất khứ hề bất phục hoàn”, đi ám sát Tư Mã Thiên bất thành, anh hùng biết mấy. Cũng thế, Việt Nam ta đâu hề kém cạnh, có Đặng Dung bị trói giật cánh khuỷu vẫn hát lời mài gươm, Nguyễn Khuyến say bét nhè khóc bác Dương “Mới nghe tôi đã múa tay lên trời”, lại có thần đồng Trần Đăng Khoa cho con bướm vàng nhảy ra nhảy vào y chang con cóc, trong khi Nguyễn Bính lại cho con bướm vàng đậu thám hoa vân vân…

Không, thế nhưng (rất đáng tiếc, tuy rất đáng) cái truyền thống viết thơ lãng mạn nhìn xa xăm buồn xa xăm kia không còn nữa. Thời buổi cơm áo gạo tiền, để đất nước giàu mạnh hơn Nguyễn Minh Triết đã cùng Nguyễn Cao Kỳ bắt tay, không còn mưa rơi trên lá và bình minh chim hót nữa. Mùa xuân đình tiền không còn nhất chi mai, mùa hè không còn giỏ xe chở đầy hoa phượng, mùa thu không còn con nai vàng câu cá, mà mùa đông Nôen cũng không còn Chúa hài đồng Phề lít Na ví đà nữa. Ngày nay Nô en người ta viết những vần thơ rất thực tế như sau:

Buổi sáng lễ Noel của anh bắt đầu với con mụ bán cà phê mập như heo mà anh đang thiếu nợ
Anh kí sổ thêm một li đen trái với lệ thường
Ngồi bệt vỉa hè nhìn bà con xuôi ngược trên đường
Rồi nhếch cặp môi khô nở nụ cười đéo damn cố hữu

Buổi tối Noel anh tiếp tục làm không công cho lão An nhà bán phở
Phụ thằng Thái Minh Nguyên kiếm chỗ ngủ qua đêm
Anh quay cuồng giữa khăn lạnh, mía dâu, hủ tiếu bò viên
Dắt cho khách mấy chiếc Attila và ước gì tối nay trời nắng…

Chao ôi, nghệ thuật phải là ánh trăng lừa đảo, không nên là ánh trăng lừa dối. Nghệ thuật chỉ có thể là tiếng chửi thề kia, thoát ra từ những kiếp lầm than:

Anh lấy gì để đảm bảo với em
rằng anh sẽ chẳng bao giờ chết đói?
Khi cái xã hội này đầy rẫy những thối tha
Mà anh lại không quen bám đít các bố già
Cũng chẳng ưa vuốt đáy quần anh trẻ
Anh hơi bị khác em - chà, trời sinh ra thế
Anh * vào cái ngày ta tìm thấy lại nhau
Một thằng nhìn đời qua lăng kính hình cục cứt và một thiên tiên mộng ước đầy đầu
Lẽ ra ta nên chém nhau ấy mới là đúng đạo.

Tất nhiên đây là những câu thơ nặng mùi giàu nghèo và phân biệt chủng tộc 3K. Nếu lùi hơn một chút, thơ còn ngây hơn nhiều. Không chửi nặng tay. Rặt một giọng ngợi ca hay là tự sự:

Xin tự giới thiệu, mỗ là Mô Văn T
Vừa đi học nâng cao trở v`
Bằng đỏ bổ túc trung cấp dân lập thể dục
Bằng xanh cấp bổ sung môn d
Mỗ được phân công dạy lớp mười hai hăm hai
Sĩ số băm gái hăm trai
Tất nhiên là mỗ cực khoái
Cho nên mỗ phải ra oai
Dưới quyền của mỗ chúng hắn đừng mong điểm kkkao
Nhất là những kẻ dám dài hơn mỗ
Chúng hắn làm mỗ cứ ngước lên mỏi gần gãy cổ
Mỗ tất phải đè cho biết tay
Đặc biệt có thằng Huỳnh Đức Trâu Cày
Cái thằng cả gan xúc phạm tới mỗ
Mỗ cho hắn đội sổ
Coi thử hắn ngóc cách chi?
Thân mỗ thì vuông
Mỗ lăn nhanh hơn đi
Tướng mỗ thì tốt
Lý Đức cũng đếch hơn gì!
Mỗ kịch liệt bài trừ bóng gỗ
Vì hắn không có ăn ý với chiều kkkao của mỗ
Mỗ chỉ thích đá banh
Làm thủ môn mỗ chắn hết khung thành
Đường đi trước mặt mỗ còn dài
Dài như khoảng cách từ đầu mỗ đến trời
Mỗ còn phải nỗ lực hết sức
Học trò mỗ phải khởi động cật lực
Một hai một hai
Một hai một hai… bái bai!

Đôi khi thơ ngày nay cũng còn chút hơi tàn hồn nhiên ngày xưa khi Trần Đăng Khoa còn buổi sáng thả diều trên đê Yên Phụ, buổi chiều nấu cơm chờ mẹ về mắng “Con chưa ngoan, damn you”, buổi tối bảo bà “Tao đã đi ngủ đâu mà bà mày đã ngủ”. Đó là những câu thơ tứ tuyệt bất hủ:

Mưa rơi tí tách
Rơi trên cặp sách
Thầy đi ì ạch
Bỗng té cái ‘bạch’.

Là những khúc ngũ ngôn bất tử:

Nhắm chừng gần hết tiết
Thầy vọt lên Viva
Chuông vừa reo tan học
Thầy vù ngay về nhà.

Nhà thầy thực là tuyệt
Có cây có cả hoa
Thầy ngồi kèm con học
Hai cộng hai bằng ba.

Con thầy nay lên bốn
Đã học tới lớp năm
Vì thầy dạy môn toán
Nên con thầy được nâng.

Và những dòng tự do phổ nhạc bất lực:

Sống… trên đời này
Người giàu sang cũng như người giàu có…

Vầng… Phải thừa nhận rằng thơ nghệ thuật vị mưu sinh đã quá nhiều. Đời nay rặt những giọng thơ khó hiểu viết nhanh như chớp nháy, dùng để in thành tập 500 bản, đem bán giá mười mấy ngàn đồng một cuốn. Đó là những bài thơ khiến con người ta vừa uống cà phê vừa cười ói:

Hãy uống cạn ly cà phê sáng nay
của anh đi! Trong ly cà phê của
tôi có giọt nước mắt. Trong ly của
anh có giọt máu hồng và cho tôi

nói nhỏ điều này. Hãy cho tôi đi
bằng đôi chân của anh vì chân tôi
không còn nữa. Cho tôi sờ cuộc đời
bằng đôi tay của anh vì tay tôi

không còn nữa. Cho tôi nhìn cuộc đời
bằng đôi mắt của anh vì mắt tôi
không còn nữa. Cho tôi nói tiếng người
bằng thanh quản anh vì cổ họng tôi

không còn nữa… Hãy uống nốt những giọt
cà phê còn lại của anh, những giọt
cà phê vui sướng, những giọt cà phê
muộn phiền, những giọt cà phê trung tính,

tôi nói nhỏ điều này: Hãy cho tôi…

Hoặc có sức mạnh nhuận trường như sóng thần:

1.Vừa
xem TV thấy trận động đất và
sóng thần tàn phá ghê gớm. Tôi tắt
TV cho lòng bớt xao động, ngồi yên
một lúc, buồn buồn tôi lại vặn radio
theo quán tính vì không biết làm gì,
rà bắt được tần số của một đài
phát thanh Việt ngữ. Thế là tôi lại

nghe một dài phát thanh Việt Nam. Thường
thì tôi rất ít thời giờ rảnh để
nghe đài phát thanh đêm. Thường thì tôi phải làm việc. Thường thì tôi viết hay
đọc sách hoặc xem TV, thế mà đêm
nay tôi đã nghe một đài phát thanh

2. Việt Nam. Tôi không nghe tin tức, tôi
cũng không nghe âm nhạc, tôi cũng chẳng
chú ý một chương trình nào cho ra hồn.
Thế mà tôi lại chú ý đến một
chương trình quyên góp cho American Red Cross
của đài Việt TX radio. Tôi đã lắng
tai nghe xướng ngôn viên một cách kính
cẩn trang nghiêm như thời nhỏ lần hạt
đọc kinh trong tu viện. Tôi đã nghe

3. rõ từng tên. Tôi đã nghe thật chăm chú
từng số tiền của mỗi người đóng góp.
Có ông thương gia, ông bà Bác sĩ,
(dĩ nhiên ông thương gia hay ông bà
BS thì họ đóng góp khá nhiều tiền)
có người sửa xe, có anh hay chị
công nhân, người làm chợ. Có những em
nhỏ gọi lên đóng góp số tiền để
dành. Có cụ bà đã trên 80
đóng góp 50 dollars, bà cụ nghẹn
ngào nói: “Xin đừng gửi cái check của tôi đi
ngay cho American Red Cross vì trong
chương mục ngân hàng của tôi đã hết
nhẵn tiền, xin hãy chờ vài bữa nữa
để tiền già của tôi cập bến vào chương
mục rồi hãy gửi đi.” Thật là một
tấm lòng vàng. Bà cụ nghẹn ngào trong

4. tiếng nấc run run. Ôi! con người, còn
có những con người cao quí thay! Cuộc
đời này vẫn còn rất đẹp và rất
đáng sống. Tsunami dù là có thêm
Tsunami nào nữa. Dù là có những
cơn thiên tai khủng khiếp nào nữa. Sóng
thần hay chiến tranh cũng chỉ tiêu diệt
được thứ vật chất phù du vô nghĩa,
mà nó không thể tiêu diệt được tâm
hồn cao quí đẹp đẽ của con người.

Riêng gã thi sĩ bệnh hoạn hèn mọn
này cũng gọi vào Việt Texas Radio
đóng góp 20 dollars cho American Red Cross, thật
là một số tiền hết sức nhỏ nhoi
đáng xấu hổ, nó chưa mua nổi một
chai Whisky hạng xoàng để thỉnh thoảng
nốc vào rồi làm thơ cho nó âm ấm
cuộc đời trần ai khoai củ này. Thôi
thì của ít lòng nhiều vậy.

Cũng đừng quên liệt ra đây những vần thơ khiến Chúa cũng phải nhỏ lệ mà rằng “Ta bảo thật, cho ta cùng cầu nguyện với”:

Những hình ảnh và những con số
về trận sóng thần, động biển vừa
xảy ra ở Nam Á vừa qua,
hình ảnh nào, con số nào cũng

thật là khủng khiếp, khủng khiếp đến
mức người ta phải nghĩ rằng phải
chăng đấy chính là điềm Chúa đến,
và, ôi, khéo mà đúng thế thật,

kinh thánh chẳng đã viết về những
ngày ấy: động đất, chiến tranh, đói
kém, bệnh dịch sẽ xảy ra ở
khắp nơi thì chiến tranh đói kém

bệnh dịch đã xảy ra ở khắp
nơi rồi, ai cũng biết điều đó,
chỉ còn động đất nữa thì bây
giờ cũng đã có động đất và

cả trái đất đều được chứng kiến…
vậy thì ngày Chúa đến chắc chẳng
còn xa nữa, ôi! Con người, chúng
mình, loài người mình trần mắt thịt,

chúng mình không thể biết dù chỉ
một phần rất nhỏ ý chỉ công
việc của Chúa, chúng mình chỉ biết
cầu nguyện, chúng mình xin Chúa cho

chúng mình làm được những gì mà
chúng mình có thể, chẳng hạn, chúng
mình không tàn phá thiên nhiên, không
chặn biển ngăn sông lấp hồ lấp

đầm, chúng mình không chặt phá rừng
bừa bãi, không xả khí độc vào
bầu khí quyển, chúng mình không tiếp
tục gây chiến tranh, chúng mình bớt

chút của người giầu cho người nghèo,
chúng mình sống tốt với chúng mình
hơn tí nữa, chúa sẽ đến và
sẽ đến đột ngột như kẻ trộm,

ngoài điều đó chúng mình chẳng còn
biết gì hơn, chúng mình chỉ còn
có biết mỗi việc là cầu nguyện.

Hiển nhiên, đàn bà và con nít:

nơi phố biển Phuket, Thái Lan và
bây giờ sau khi sóng thần tràn vào
bây giờ thì tôi biết rằng em bán
rong ngồi góc phố và chị bán dâm

Thơ tân hình thức như thế không kể
nào cho xuể. Để kết thúc, trở
lại với thơ cựu:

…Anh tự phụ tài năng và IQ trăm rưỡi
Đứng giữa bồn binh Hàng Xanh mà vỗ ngực xưng tên
Mỗ là Phan An
mình dây, mắt thô lố, tóc đen
Quần ka ki, áo sơ mi, không đồng hồ, chẳng kính
Thế giới đợi ngày lết lên tới đỉnh
Dòm xuống biển ruồi với con mắt nửa phần hai
Việc làm hôm nay cứ để ngày mai
Việc làm ngày mai chảy dài đến Tết
Câu nói cửa mồm là chẳng không đéo đếch
Vì anh là Phan An
Nhưng hôm nay
Hôm nay thì anh nhớ em
Thế đấy
(Shit).