Mộng Cầm nói: Thôi thì chơi thiếu…

March 13th, 2007 § 0

Shit này chỉ thở ra được những câu ngu si vô lối, điên cuồng bất đắc chí. Không coi đời mình ra gì, bị cùi là cái lẽ dĩ nhiên.

Không cùi mà nổi tiếng thì đây cùi.

にほんご

March 5th, 2007 § 0

Học tiếng Nhật được đã gần hai tháng, chưa thuộc hết 2 bảng chữ cái Hiroshima và Nagasaki.

たお せ マステレ にほんご (じゃかい) ちょまこい、ほほほ。。。

Các bạn đang du (hí) ở Nhựt Bổn (như selfishmariot hay atesca gì đó) đừng bối rối.

Tao sẽ master tiếng Nhật (giả cầy) cho mà koi, hôhôhô…

Nothing

March 1st, 2007 § 0

Nothing but a flash through my mind - so many times. Got to write it down here, for those can read and those cannot spit.

Take your time quacking about futures, plans, desires, longings, my ambitious dear.

Stand there bubbling about iron will, strong mind, powerful spirit, tasty and fragrant shitty shits, my firm dear.

Find your private space smoking like a chimney, drinking like a jar, dancing like a kangaroo, swaying side to side like a prostitute, my social dear.

Setup a calendar, masturbate harder, much harder, extremely harder, my sexual dear.

Leave the do-and-dones and successes to me, my stupid dear.

Thank you, oh my. There’s no grand me without you, what a fucking dear.

Eagles fly (Pt. 9)

February 27th, 2007 § 0

Tình hình là sau bao nhiêu chửi bới, khạc nhổ, nôn mửa, cuối cùng cũng định dẹp quách cái bờ lốc này cho xong chuyện. Một phát click, thế là del hết, chẳng còn gì, đỡ mệt đầu.

———————-

Buổi sáng đi thi (lại) Kết Cấu Công Trình (all capitalized). Đề mở, anh em ngồi bới tài liệu cần mẫn như gà mái bới chuồng trâu, bộ dạng rất hăng hái. Ra khỏi phòng, năm ăn năm thua, nhưng ít nhất cũng có thể vỗ ngực “thi này hơn hẳn mấy thi qua”, quấn điếu thuốc rê hít một hơi thơm cọng râu nâng cao sĩ diện.

Mệt phờ, mắt nặng như mặt, về nhà định ngủ. Một giờ chiều, đang chập chờn giấc mơ Tổ Cha Mi, tự nhiên nghe “bíp bíp” - ấy là có tin nhắn từ một số hiện đang liên lạc được đến Nokia mấy mấy một không. Đoạn đối thoại chóng vánh rất không có hậu diễn ra như sau:

Quỳnh công chúa (Q): Anh còn nhiêu môn nữa?
Phan An (A): Thi xong Cơ 1, Kết cấu. Còn Âm, Luật xây dựng, Cấp thoát nước.
Q: Em cũng còn Âm.
A: Tài liệu gì chăng?
Q: Không. Thi lần 1 xong quăng hết rồi hehe.
A: À, em hỏi giùm anh luật xây dựng ngày mấy thi?

Q: Chiều nay 2 giờ. Đề đóng.
(Message received at 13:15PM)

Thế là các loại xe đồng loạt phóng đến trường như ngỗng bay.

————————

[Để tiện theo dõi, tất cả những ai chưa bắt kịp dòng tư tưởng vui lòng đọc lại entry này.]

Luật sư Đếch Gì Đó Hùng tỏ ra rất cứng rắn và công tâm, đúng với tinh thần hai bàn cân một cái lá, cứ thế ba chân ta đứng tựa kiềng nấu cám heo, cho dù lửa kề sát đít vẫn không nghiêng nghẻo chút nào. Luật xây dựng lần một, như đã dự đoán, 1 điểm rất chẵn. Để bảo toàn khả năng học lên tiếp thạc sĩ kiến trúc sư bộ môn công trình, Phan An đã hạ đến tận đất quyết tâm phải lung lay ba cái chân của luật sư, tuy nhiên tâm thì hữu mà lực lại bất khả tòng. Chưa kịp học hành gì sất, anh em cứ lết cái thân (tàn ma dại) lên trường, chạy quanh quanh mỏi mắt dò kiếm tài liệu. Cuối cùng thì Trương Thanh Long vẫn giữ vững năng suất, tó được một chú, đem phô tô thu nhỏ mất 8K. Hai cậu bắt đầu dấm dúi nhét tài liệu vào đũng quần mua ít sự an tâm, lò dò lên phòng A305 há mỏ đợi giám thị lên canh cổng phòng thi.

2 giờ. Giám thị xuất hiện, hợp rơ nhau như đôi ách trong bộ bài Tú Lơ Khơ do Nhà Vua Sạc Lơ chế tạo, hình dạng sơ bộ như thế này:

Anh em đang xúm đỏ xúm đen trước phòng thi, thấp thỏm đánh lô tô trong ngực, vừa thấy Át Rô xuất hiện, tất thảy cùng đồng thanh gào lên một tiếng thảm thiết như bị lụi dao găm Thái Lan vào ngay chính giữa trái khế. Vì Át Rô chính là thủ kho lâu năm của thư viện trường Đại Học Kiến Trúc Thành Phố Hồ Chí Minh, gọi tắt là Thủ Thành, vốn làm nghề chọc tiết sinh viên đã mấy mươi năm tuổi nghề trong suốt mấy mươi cộng hai mốt năm tuổi đời. Dưới tay Át Rô, không biết bao nhiêu đồng chí sinh viên kiến trúc đã phải ngậm ngùi bỏ lại sau lưng khung trời đại học, con đường Duy Tân cây dài bóng mát để về Núi Tản chăn bò, về Núi Gò chăn dê, về Núi Ban Mê trồng pạc xỉu, kiếm chút cơm sống qua ngày đoạn tháng. Còn những đại ca có số phận may mắn hơn hiện đang hành nghề vẽ mướn hay đấu thầu gạt tiền thiên hạ thì luôn nhắc đến Át Rô với một nỗi ám ảnh khủng khiếp và những vệt gân xanh đầy sợ hãi cộng với hàng ngàn dòng mồ hôi chảy ròng ròng từ râu xuống rốn. Phương châm rất nổi tiếng của Át Rô là “Giết tất thảy”. Sở thích của Át Rô là chạy quanh phòng thi với một sức bền Marathon xem chừng vô tận, bất chấp tuổi già đã và đang hành hạ thị với căn bệnh thấp khớp kinh niên dễ dẫn đến chứng liệt dương. Câu nói cửa miệng của Át Rô khi nhắm được đối tượng hành quyết là “Em kia, giở đít lên, đưa tài liệu đây, xong rồi, vác đít cút”.

Át Rô chỉ có một điểm yếu duy nhất (ơn trời) là bị tật ở mắt, hình như là cận thị, nên cứ phải đeo kính suốt ngày. Anh em thi lại kháo nhau tin ấy, chưa kịp vững dạ lại được chút nào thì đã thấy Át Bích từ hành lang hùng dũng đi vào như thiếu tá SS, mặt cả bọn đều biến sắc từ tái xanh sang tái xám, có đứa hoảng quá lại còn bĩnh ra cả quần mấy quả tướng, làm cả phòng thi bốc mùi nồng nặc. Vì Át Bích chính là giám thị ỉa tốt đã đoạt giải “giám thị bắt tài liệu giỏi” lần thứ nhất, đẩy giám thị Du Già tức tưởi xuống hạng nhì trong bảng tổng sắp. Lần này trường cử Át Bích đi coi thi luật xây dựng tiếp, ý chừng chắc là đang tạo điều kiện để cạnh tranh trong môi trường công bằng với tiền bối Át Rô, giành bằng khen Thành Tựu Trọn Đời chăng.

Đề phát ra, quả là trên đời chưa từng có tờ giấy nào nặng như thế. Anh em cầm tờ đề mà tay run bần bật, gân xanh nổi đầy hai bên thái dương, xương sống cong vẹo, chân cẳng lẩy bẩy. Át Bích mặt mày tươi tỉnh đẹp giai, tóc sau xõa ngang vai tóc trước chẻ đôi hai nhánh, giá đi đóng phim Troy thế nào cũng được dành cho vai con ngựa gỗ của Ôđixê, lại còn rút kinh nghiệm đau bụng lần 1 đã ỉa ở nhà từ trước, thân thể đã nhẹ lại càng như mây, bắt đầu đi dém chăn, từng bàn từng bàn một, sợ sinh viên giật thột, Át Bích nện gót giày đinh rất nhẹ nhàng. Sinh viên cả lũ ngồi mơ mơ màng màng như nằm còng queo trong giấc ác mộng, nhìn Át Bích lướt đi, mặt dài ra như mặt ngựa thật, rất là thảm thiết. Át Bích dạo quanh mới có một lượt, trên tay đã đầy có ngọn các loại phao lưỡi gà, ruột mèo, dái ngựa; ánh sáng đắc thắng hiện ra quanh đầu gã, hào quang tỏa rạng chẳng thua gì vòng triều thiên vẫn nằm chễm chệ trên cái sọ trọc của đức Như Lai. Chỉ khác có mỗi một chỗ, bao nhiêu lời van xin của sinh viên như đàn gảy tai trâu, thảy đều vô vọng.

Thấy thằng hậu môn có vẻ chiếm ưu thế, tiền bối Át Rô nãy giờ ngồi một chỗ quét ra đa định vị cũng đâm chột dạ, ngay lập tức đổi thế, đứng phắt dậy chuyển từ ngồi một cục như cục cứt sang bay phành phành như con bọ hung, bắt đầu mở cuộc tận sát nhằm cân bằng lại tỉ số. Nhìn dáng mập lùn như thế, nào có ai ngờ. Át Rô nhà ta quả không hổ tiếng đồn, lăn nhanh như chớp, tay chân xoay tít bông vụ, nhìn bằng mắt thịt quả không thể phân biệt được chi nào với chi nào. Vì sự thể đau đớn rằng chiều dài của thị có kém hơn cái ghế đẩu bốn chân sinh viên vẫn ngồi vẽ đầu tượng, nên chi lăn đến đâu thị cũng phải ngước mắt lên, trợn ngược muốn đổ cả lòng đen lòng trắng. Ấy vậy mà trong vòng hai mươi phút thị đã kịp đảo ngược thế trận, giết anh em sinh viên không cơ man nào mà kể. Có thằng nhóc ngồi bàn bên thu hết can đảm thập thò đứng dậy xin đi đái, lập tức bị Át Rô đánh phủ mặt: đề đóng, không đi đâu cả, tại sau không đái ỉa ngay từ đầu, đợi đến giờ này mới đái đẻ là cớ làm sao, vân vân, làm nhóc ta vã cả hàng ra, im thin thít như thịt hộp không dám cãi lại nửa lời.

Sau mười lăm phút, hai đồng chí bàn đầu hùng dũng đứng lên, phủi đít quần cái “phẹt”, hất tóc qua một bên, nộp hai tờ giấy trắng, dông ra cửa cái, mất dạng. Át Bích cùng Át Rô nhìn nhau cười như vịt tiềm.

Sau hai mươi phút, lại có một chiến sĩ ngồi bàn chót vỗ ngực xưng mỗ, dùng ngón trỏ bàn tay trái gãi mông, ngón cái bàn tay phải cắn lấy máu viết chữ “Bài làm” gạch đít, đưa cho Át Rô, rồi chuồn theo lối cửa sổ.

Sau hai mươi tám phút, thằng ngồi bên cửa sổ cũng huýt lên giai điệu “Khúc Thụy Du” hoành tráng, nhạc Anh Bằng, lời Du Tử Lê, đồng thời đánh một phát trung tiện làm nền, hai tay kính dâng mẩu “Câu 1″ cho Át Bích, rùng mình một phát, cả thân hình mờ đi như ảo ảnh. Sau này mới vỡ lẽ ra do sợ quá thằng này đã chết ngồi cứng ngắc từ đầu giờ thi.

Sau bốn mươi mốt phút, đến lượt chú bé không gia đình ngồi mé cửa chính vỗ đùi đánh “đét” rất khẳng khái, sau đấy vỗ bàn đánh “bẹt” đầy khí thế, mang thẳng tờ giấy tinh khiết như Omomatic mới bỏ lên bàn giám thị, nhếch một nụ cười nửa miệng, vẫy chào vĩnh biệt anh em, rồi đi thẳng ra lan can, phi thân từ lầu 2 xuống bãi giữ xe, rồ ga vọt mất.

Cứ như thế, anh em về có đến quá nửa. Át Bích và Át Rô thấy sự tình đổ đốn ra đến vậy, nháy nhau thôi làm chút ân đức, nới cánh tay sắt, đổi cánh tay nhôm. 30 giây sau, hết giờ.

————————-

Trương Thanh Long liều mình như chẳng có, giở tài liệu được câu 1, đọc cho anh em chép lõm bõm chữ đực chữ cái. Đến khi ra khỏi phòng thi, giật mình nhìn lại thì hóa ra lộn đề. Bảo trình bày nội dung thiết kế, lại cắm đầu cắm cổ chép nội dung thi công.

Thôi cũng đành năm con heo, hợi nó quý là vậy.

—————————

Hồi về Tết, chưa kịp đi thăm thầy đã nghe tin cô Châu mất. Cô dạy Hóa lớp 8. Cô, không phải con mụ, hay bà.

Trước khi vào lại thành phố, lại có tin em thằng Thương.

Trước khi thi Luật xây dựng, gặp cu Huy gầy ngồi một mình ngoài quán cà phê vỉa hè. Hỏi nó học chưa, nó bảo chưa. Hỏi sao chưa học đi, nó bảo còn tâm trí nữa đâu mà học. Hỏi lí do, nó trả lời mồng sáu Tết, chị với em gái nó cùng bị xe tông chết rồi. Hỏi mày nói thật hay nói chơi, sao không thấy đeo băng tang, nó chìa cái vòng tay màu đen ra cho xem. Ít ra thì nó cũng không khóc. Lúc đó nó không khóc.

——————-

Tự nhiên muốn gào “Chó chết”.

All of you alive creatures, better learn to value living creatures better.

Since eagles fly. And you have no idea when they’ll be gone.

Down the stream…

February 11th, 2007 § 0

The fear of slipping away.

The fear of seeing things passing by.

The fear of being betrayed.

Tell me that good old times won’t die.